Loa Phường
Daniel Warner là một thầy giáo từng ở Mỹ, hiện nay ông đang sống ở Thụy Sỹ đã có bài viết chia sẻ cảm nhận sự thất vọng và bất lực trước vấn nạn xả súng kinh hoàng trong trường hộc của Mỹ. Những ví dụ ông giúp chúng ta lý giải "hiện tượng' và "bi kịch" này trong lòng nước Mỹ
Vị giáo viên kể lại một trải nghiệm đầu tiên,
năm 1968, trong năm đầu tiên ông dạy ở South Bronx, một học sinh tên Raymond
thường xuyên bỏ học, khi bước vào lớp học tiếng Anh ở trường trung học cơ sở
của ông, cầm một khẩu súng lục trong tay, nhìn vào ông và thông báo: “Mẹ
kiếp; Tôi sẽ thổi bay cái đầu chết tiệt của ông”.
Với tất cả trải nghiệm của một giáo viên ở
tuổi sau khi trải qua 6 tuần đào tạo giáo viên và ba tháng trải nghiệm thực tế,
Daniel Warner nói với cậu học sinh: “Người đàn ông của tôi, tôi có ba lựa
chọn. Một, tôi có thể đi lấy súng và một trong hai chúng ta có thể sẽ bị
bắn. Hai, tôi cố gắng lấy điện thoại phía sau để gọi cảnh sát, lúc đó bạn
có thể bắn tôi. Hoặc, ba, tôi có thể yêu cầu bạn rời khỏi lớp học và đi ra
ngoài để xem xét lại bản thân. Tôi sẽ tiếp tục dạy lớp học trong năm phút
và để cho bạn tùy chọn. Tuỳ bạn". Vị giáo viên mới vào nghề đã được
hướng dẫn luôn đưa ra các lựa chọn cho họ về các tình huống tương tự, trong thời
gian học việc ngắn ngủi.
Sau đó Daniel Warner quay lại giảng dạy lớp
học. Không có sự hoảng sợ trong mắt học sinh. Cảnh tượng quen thuộc
với họ, có lẽ không phải ở trường học, nhưng chắc chắn là trong cuộc sống hàng
ngày của họ.
Một ví dụ khác, vào một trong những ngày đầu
tiên ông dạy học ở South Bronx, khi ông đang đi bộ đến trường từ tàu điện ngầm,
một người đàn ông đang ngồi trên lề đường bắn một phát súng trường bên kia
đường. Mọi người bình tĩnh đi xung quanh anh ta và tránh làn đạn của anh
ta. Khi quan sát kỹ hơn, vị giáo viên thấy anh ta đang nã đạn vào lũ chuột
khi chúng lao ra từ một cái cống bên kia đường. Không ai phản
đối. Không ai hoảng sợ hoặc cố gắng can thiệp; xem như anh ta cũng đang thực hiện một công
vụ. Cảnh tượng là một phần trong thói quen của mọi người. Tay súng
bình tĩnh, nhắm vào loài gặm nhấm chứ không phải người, nhưng thực tế anh ta
đang xả súng chết người ngay giữa đường phố đông đúc.
Vị giáo viên cho biết, ông không bao giờ báo
cáo những gì đã xảy ra với các quan chức trường học hoặc cảnh sát. Tất cả
dường như là một phần của hệ sinh thái Nam Bronx. Súng ở khắp mọi
nơi.
Tất cả các xã hội đều có hệ sinh thái, các
thói quen văn hóa được hình thành theo thời gian và được chấp nhận như một phần
của chuẩn mực xã hội. Đó là thói quen của xã hội mà mọi người hiểu và chấp
nhận. Súng ở Nam Bronx đã được chấp nhận. Đó là cách mọi thứ hoạt
động. Các trường trung học công lập của Thành phố New York hiện có máy dò
kim loại ở lối vào của họ.
Khó có bất cứ người dân nào ở Thụy Sĩ – nơi vị
giáo viên đang sống hiểu cách mà súng được chấp nhận trong xã hội Mỹ. Súng
đã, đang, và có lẽ sẽ là một phần của văn hóa. Ông nghĩ rằng tiêu chuẩn đó
diễn ra như thế nào trong các vụ xả súng ở trường học. Vụ việc Raymond đã
bực bội với giáo viên, có lẽ vì lúc đó anh ta đang thiếu một loại thuốc nào
đó. Cả lớp học vẫn ổn sau vụ việc, cũng như bất cứ khi nào anh ta đến lớp.
Danh sách các vụ xả súng trong trường học vẫn
tiếp tục. Newtown, Parkdale, Uvalde, v.v ... Đã có 27 vụ xả súng trường
học ở Hoa Kỳ trong năm nay. Sau mỗi lần tổ chức quốc tang, lời hứa thay
đổi luật và việc Hiệp hội Súng trường Quốc gia (NRA) và những người theo hiệp
hội này lại lặp lại rằng “Súng không giết người, con người mới làm việc đó”
hoặc “Điều duy nhất ngăn chặn kẻ mang súng tồi tệ người tốt cũng có súng”. Các
vụ xả súng ở trường học đã trở thành một phần của hệ sinh thái ở Mỹ, một nền
tảng của văn hóa sử dụng súng. Có khoảng 330 triệu người sống ở Hoa
Kỳ; ước tính có khoảng 400 triệu khẩu súng ở Mỹ.
Tại sao hệ sinh thái súng của Mỹ không thể
thay đổi theo hướng tốt hơn? Nó không chỉ bởi Hiệp hội Súng trường Quốc
gia - NRA hay Tu chính án thứ hai. Nó cũng nói về hình ảnh cao bồi và tự
do. Một giáo viên khoa học chính trị ở trường đại học đã chỉ ra rằng chiến
dịch quảng cáo thành công nhất trong lịch sử là Marlboro Man, chàng cao bồi xấu
xa ở miền Tây hoang dã với con ngựa và khẩu súng của mình. Hình ảnh chàng
cao bồi như một biểu tượng của nước Mỹ vẫn tồn tại mãi.
Phải mất hàng trăm năm Hoa Kỳ mới bỏ chế độ nô
lệ ra khỏi vòng pháp luật. Sự thay đổi mô hình kéo dài và cuối cùng được
đẩy nhanh bởi một cuộc nội chiến khủng khiếp. Các quốc gia như New Zealand
đã thực hiện các bước quyết liệt để giảm tỷ lệ sở hữu súng. Nỗi kinh hoàng
của cú sốc Uvalde, Newtown, và Parkdale, không nên xảy ra nữa. Cụm từ “những
suy nghĩ và lời cầu nguyện” trên đài
phát thanh năm 1998 của Bill Clinton sau một vụ xả súng hàng loạt đã trở thành
một phần trong tất cả các từ vựng của tổng thống gần đây. Các vụ xả súng ở
trường học không hề ảnh hưởng đến văn hóa sử dụng súng của người Mỹ. Hệ
sinh thái đó dường như miễn nhiễm với sự thay đổi.
Phải mất hàng trăm năm Hoa Kỳ mới bỏ chế độ nô lệ ra khỏi vòng pháp luật. Sự thay đổi mô hình kéo dài và cuối cùng được đẩy nhanh bởi một cuộc nội chiến khủng khiếp. Các quốc gia như New Zealand đã thực hiện các bước quyết liệt để giảm tỷ lệ sở hữu súng.
Trả lờiXóa