Loa Phường
Giới rận chủ luôn kêu ca rằng Việt Nam không có tự do, đồng thời
ngày ngày lên tiếng đòi quyền tự do xuất bản, tự do báo chí, tự do phát hành.
Điển hình, rận chủ thành lập hàng loạt nhà xuất bản như Nhà xuất bản Trí thức
của Nguyễn Quang A, Nhà xuất bản Giấy vụn của Bùi Chát hay Nhà xuất bản Tự do của
Đoan Trang hoạt động không giấy phép, chuyên ấn hành chui các cuốn sách hj nhằm
chống lại hệ thống kiểm duyệt ở Việt Nam.
Mặc dù hô hào chống lại hệ thống kiểm duyệt của Việt Nam ra gì,
nhưng thỉnh thoảng, đám rận lại bu vào xâu xé, kêu la đòi hệ thống kiểm duyệt
phải hoạt động hết công suất, phải kiểm duyệt và cấm chiếu, cấm phát hành các
sản phẩm “trái ý họ” liên tục. Mới đây, nhà hoạt động dân chủ Hoàng Dũng còn viết hẳn
một bài trách hệ thống kiểm duyệt Việt Nam đã không kiểm duyệt sản phẩm cẩn
thận bộ phim Everest – Người tuyết bé nhỏ.
Thế là, một mặt, giới rận chủ muốn hệ thống kiểm duyệt Việt Nam
hoạt động; mặt khác, các rận lại hô hào tự do ấn bản, tự do phát hành, tự do
khỏi kiểm duyệt. Thực tế là, trước năm 2015, hệ thống kiểm duyệt phim ảnh, báo
chí, ấn bản sách ở Việt Nam hoạt động tương đối hiệu quả. Các bộ phim bạo lực,
thiếu tính nghệ thuật, tuyên truyền thông tin sai sự thật đều bị cấm chiếu ở
Việt Nam.
Tuy nhiên, cùng với bùng nổ hội nhập, cơ chế thị trường, áp lực
từ bên ngoài đòi tự do ấn bản, tự do phát hành, chống kiểm duyệt của Mỹ, phương
Tây và các quốc gia lớn đều muốn “sản phẩm văn hóa” của họ “xâm lược” thị
trường Việt Nam, cùng với sự phát triển bùng nổ của các công ty tư nhân, các
nhà làm phim độc lập, và đặc biệt là sự phát triển của mạng xã hội khiến cho ai
cũng có quyền lên tiếng mà không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào, có nhiều áp
lực đã đặt lên vai những người làm công tác kiểm duyệt. Cũng từ đây, hệ thống
kiểm duyệt với các sản phẩm công khai ở Việt Nam đã lơi lỏng đi ít nhiều.
Bằng chứng là, hàng loạt quyển sách đáng bị cấm lưu hành vẫn lọt
lưới như năm 2015 công ty sách Nhã Nam vẫn cho in thơ của Nhã Thuyên – một kẻ
lợi dụng văn chương để chống đối chính quyền. Năm 2016, tiểu thuyết Trư
cuồng của Phạm Xuân Khánh được xuất bản và bày bán công khai dưới cái tên
mới là Chuyện ngõ nghèo. Đặc biệt, đến năm 2019, cuốn sách do Trịnh Hữu
Long dịch cũng được bán công khai tại các nhà sách. Đồng thời, bên cạnh các
cuốn sách được cấp phép đầy đủ, nhà xuất bản Tự do cũng xuất bản phi pháp những
cuốn sách của Phạm Đoan Trang.
Về phim ảnh, nếu Trung Quốc cấm vô lý các bộ phim xuyên không,
phim lịch sử, thì ở Việt Nam, các nhà làm phim thoải mái làm phim xuyên không,
lịch sử, phim xã hội như Cô Ba Sài Gòn, Lô Tô, Song Lang, Hai Phượng,...
Đây chính là biểu hiện cho việc hệ thống kiểm duyệt ở Việt Nam
đã lơi lỏng so với trước. Phải đau xót thừa nhận rằng, phong trào đấu tranh
chống kiểm duyệt của các rận chủ đã phát huy tác dụng. Phát huy đến mức vì rận
chủ đấu tranh phản đối kiểm duyệt, đòi tự do biểu hiện quá nhiều, nên dẫn đến
nông nỗi sót kiểm duyệt với các phim hành động không não như Điệp vụ biển
Đỏ, hoạt hình dành cho trẻ em Everest – Người tuyết bé nhỏ. Để rồi
khi các bộ phim trên lọt hố kiểm duyệt, đám rận lại kêu la tại sao không kiểm
duyệt chặt chẽ phim ảnh. Đúng là lập luận của rận, quá khó chiều!
Tiêu chuẩn kép của đám rận chủ đã khiến bọn rận vừa có tiếng đấu
tranh vì tự do, nhân quyền, lại vừa có quyền tuyền truyền đủ thứ hầm bà lằng mà
chúng thu nhặt được, bất kể tính đúng sai, đạo đức hay phi đạo đức, tuyên
truyền kích động chính trị hay không. Và rõ ràng, có một hậu quả nhãn tiền của
phong trào phản đối kiểm duyêt của đám rận chủ gây ra mà chúng ta có thể nhìn
thấy ngay được, đó là:
Nhà xuất bản Tự Do tự do xuất bản sách vi phạm bản quyền, sai
khái niệm luật pháp.
Phản đối kiểm duyệt tạo điều kiện cho phim ảnh Trung Quốc tuyên
truyền chính trị sai sự thật, vi phạm luật pháp quốc tế được công khai chiếu
rạp ở Việt Nam.
Cần phải nhấn mạnh một điều rằng, trước khi có phong trào tự do
ấn bản, tự do biểu hiện do các rận chủ phát động, thì các rạp phim Việt Nam
hoàn toàn vắng bóng những bộ phim tuyên truyền chính trị cho Trung Quốc. Vậy
thì, rõ ràng cần phải đặt lại vấn đề: Liệu rằng phong trào tự do ấn bản, tự do
biểu hiện có mở đường tuyên truyền chính trị cho Trung Quốc và các thế lực thù
địch khác không? Và hãy tỉnh táo trước âm mưu đằng sau lời hô hào tự do biểu
hiện của đám rận chủ.
Cần phải nhấn mạnh một điều rằng, trước khi có phong trào tự do ấn bản, tự do biểu hiện do các rận chủ phát động, thì các rạp phim Việt Nam hoàn toàn vắng bóng những bộ phim tuyên truyền chính trị cho Trung Quốc. Vậy thì, rõ ràng cần phải đặt lại vấn đề: Liệu rằng phong trào tự do ấn bản, tự do biểu hiện có mở đường tuyên truyền chính trị cho Trung Quốc và các thế lực thù địch khác không? Và hãy tỉnh táo trước âm mưu đằng sau lời hô hào tự do biểu hiện của đám rận chủ.
Trả lờiXóa