Loa Phường
Nhân đợt biểu tình phản đối Dự luật Dẫn
độ ở Hong Kong, diễn ra trong tháng 06/2019, các nhà “dân chửi” đã tranh luận về
tầm quan trọng của tính tổ chức đối với các phong trào biểu tình. Một số người tiếp
tục viết rằng Hong Kong biểu tình thành công nhờ “chiến thuật mới”, trong đó
người biểu tình tập hợp nhờ mạng xã hội thay vì một Ban Tổ chức hoặc lãnh đạo
trung tâm. Ngược hẳn với ý kiến trên, Vũ Đông Hà, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Nguyễn
Gia Kiểng, Mai V. Phạm và Lương Thị Huyền tuyên truyền rằng đợt biểu tình này
thắng lợi nhờ “có tổ chức”.
Trong 5 người vừa nêu, Vũ Đông Hà viết
bài có đầy đủ dữ kiện nhất. Hà cho biết phong trào biểu tình ở Hong Kong đã được
đặt nền tảng từ 17 năm trước, khi 48 tổ chức dân sự của đặc khu này liên kết
thành “Mặt trận Dân quyền và Nhân quyền” (Civil Human Rights Front) vào năm
2002. Chính “Mặt trận Dân quyền và Nhân quyền” đã quyết định các yêu sách, kế
hoạch, ban tổ chức ngầm ẩn và các gương mặt lãnh đạo công khai của phong trào
biểu tình đòi quyền bầu cử phổ quát ở Hong Kong. Joshua Wong chỉ là một trong
những thiếu niên “trưởng thành” nhờ các phong trào mà Mặt trận phát động, cũng
như nhờ các khoản hỗ trợ về giáo dục, tổ chức, truyền thông… mà Mặt trận cung cấp.
Một bài viết đáng chú ý khác đến từ
Lương Thị Huyền. Huyền viết rằng nhờ hệ thống tư pháp kiểu Anh, dân Hong Kong
đã được hưởng một “không gian an toàn cho việc đấu tranh dân chủ”, trong khi giới
chống đối Việt Nam chưa được hưởng điều đó. Vì vậy, Huyền đề nghị giới chống đối
thực hiện 4 bước trong “Đề án Dân quyền Việt Nam” của tổ chức BPSOS, để thiết lập
cho mình một “không gian an toàn”. Bước 1, là “Mở không gian an toàn” cho mỗi tổ
chức chống đối, bằng cách cho nhân sự của các tổ chức này tham gia khóa huấn
luyện của BPSOS về luật Việt Nam, luật quốc tế, và cách báo cáo các vi phạm
nhân quyền theo thể thức và tiêu chuẩn của Liên Hiệp Quốc. Bước 2, là “Tăng lực”
cho tổ chức, bằng cách cấp thêm cho nhân sự nòng cốt các khóa đào tạo về cách tổ
chức, điều hành, các phương tiện vật chất, và các quan hệ với quốc tế. Bước 3,
là “Tăng thế” cho tổ chức, bằng cách kết nối các tổ chức vào mạng lưới của
BPSOS, để mỗi lần một tổ chức “lâm nạn” thì các tổ chức khác sẽ đồng loạt “quây
lại hỗ trợ” và báo cáo với nước ngoài. Bước 4, là “Tự vận hành”, trong đó mỗi tổ
chức tự phát triển số lượng thành viên, tự quan hệ với một “nhóm kết nghĩa” ở hải
ngoại mà BPSOS giới thiệu, tự quan hệ với quốc tế.
Sau khi xem xét vấn đề, chúng tôi xin
đưa ra 2 nhận xét.
Thứ nhất, nếu Vũ Đông Hà viết không
sai, thì Joshua Wong và đồng đội không phải là “thần đồng chính trị”, “thể hiện
trình độ nhận thức cao của người dân Hong Kong”, như giới “dân chửi” đang tuyên
truyền. Họ chỉ là lứa “gà nòi” trẻ, được một lực lượng chính trị nuôi làm “nhân
vật công chúng” để điều khiển đám đông. Vì sao lực lượng đó không đẩy những
lãnh đạo thật của họ lên tiền tuyến của phong trào biểu tình, mà lại dùng những
thanh thiếu niên vừa thiếu kinh nghiệm sống, vừa dễ được xã hội thương cảm? Đây
là điều mà giới “dân chửi” Việt Nam nên tự hỏi.
Thứ hai, “Đề án Dân quyền Việt Nam” của
BPSOS có 4 bước, thì 3 bước xoay quanh chuyện học cách xin tiền nước ngoài, báo
cáo với nước ngoài, liên kết với nước ngoài. Nó khiến cả mục đích, kế hoạch
hành động, lẫn sự sống còn của các tổ chức “dân chửi” ở Việt Nam gắn chặt với
nước ngoài, thay vì với sự tham gia của người dân trong nước. Dường như nó làm
tăng sự hiện diện của nước ngoài, hơn là của người dân, trong sinh hoạt chính
trị - xã hội ở Việt Nam. Chừng nào giới “dân chửi” chưa dứt ra khỏi bầu sữa của
nước ngoài, chừng đó họ còn thiếu tư cách để tự xưng là “dân chủ”, “xã hội dân
sự độc lập”, hay “phong trào yêu nước”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét