Loa Phường (tiếp theo kỳ 1)
II. Những
di sản của Vũ Khởi Phụng
Khi đưa tin về biến cố Thái Hà năm 2008 – 2011 và các sự vụ khác
liên quan đến Dòng Chúa Cứu thế (DCCT) Việt Nam, người ta thường có cảm giác
như các linh mục của dòng này như một khối người đồng nhất, chống chính quyền một
cách mặc định. Tuy nhiên, nếu nhìn lại toàn bộ lịch sử của DCCT Việt Nam, ta sẽ
thấy có một số tu sĩ phủ bóng lên toàn bộ các định hướng kể trên. Một trong số
tu sĩ đó là ông Vũ Khởi Phụng, cựu chủ bút báo “Đức Mẹ hằng cứu giúp” giai đoạn
1970 – 1975 và cũng là người giữ chức Bề trên tu viện DCCT Thái Hà từ năm 2008,
ngay trước khi vụ đòi đất trong năm này nổ ra, cho đến gần ngày ông mất.
Theo bản tiểu sử chính thức của ông Vũ Khởi Phụng, được lưu trong
Văn khố Trung ương của DCCT tại Rome (1) và theo bài viết về ông của linh mục
Nguyễn Văn Khải (2), thì cuộc đời của ông Phụng có một số nét đáng lưu ý như
sau:
1. Gia
đình có thù với chính quyền
Cha và mẹ ông Phụng đều thuộc các gia đình có chức quyền, thân hệ
thống thuộc địa của người Pháp trước năm 1945. Cha ông Phụng là người Công giáo
gốc ở làng Trung Lao, Nam Định, tốt nghiệp tú tài ở Pháp và trường Luật Đông
Dương. Mẹ ông là người ngoài Công giáo, học đạo với các tu sĩ DCCT ở Huế và làm
lễ rửa tội ở Sài Gòn. Sau khi cưới nhau, hai ông bà chuyển đến Thanh Hóa, nơi
cha ông Phụng làm tri phủ Tĩnh Gia. Vì vậy, ông Vũ Khởi Phụng được sinh ở Thanh
Hóa vào ngày 5 tháng 11 năm 1940.
Năm 6 tuổi, ông Phụng được gửi vào trường tiểu học của giáo xứ
Trung Lao, thuộc giáo phận Bùi Chu ở quê ông. Kể từ đó, ông Phụng tiếp tục học
lên cao hơn trong hệ thống giáo dục Công giáo. Từ năm 1952, khi ông học Tiểu Đệ
tử ở DCCT Thái Hà, môi trường học tập, thông tin và tiếp xúc của ông hoàn toàn
thu hẹp lại trong DCCT Việt Nam.
Năm 1946, cha ông Phụng bị chính quyền bắt và giam ở Hà Tĩnh. Đến
27 năm sau, khi hiệp định Paris được ký kết vào năm 1973, cha ông Phụng mới được
thả.
Năm 1954, ông Phụng và các em đều di cư vào miền Nam theo DCCT hoặc
người thân bên Công giáo, trong khi mẹ ông ở lại miền Bắc để lo cho chồng đang
đi tù. Cảnh ly tán của gia đình ông Phụng vẫn tiếp diễn sau năm 1975, khi ông
Phụng tiếp tục ở lại DCCT TP.HCM, trong khi em gái ông đi di tản, em trai ông
đi tù vì là sĩ quan quân đội Việt Nam Cộng hòa, trước khi cũng đi di tản. Ông
Phụng chỉ được gặp lại cha mẹ từ năm 1990, khi các thay đổi chính trị khiến việc
đi lại giữa hai miền dễ dàng hơn.
Như vậy,
do hoàn cảnh lịch sử, Vũ Khởi Phụng nằm trong số những người Công giáo có mối
thù với chính quyền Việt Nam. Ngoài mối thù liên quan đến gia đình, ông Phụng
còn kế thừa những mối thù của DCCT Thái Hà và của truyền thông Chúa Cứu thế
thân quân đội miền Nam, như đã đề cập ở mục trước.
2. Cây bút
chủ yếu của truyền thông Chúa Cứu thế, nhất là về khía cạnh xuyên tạc, chống đối
chính quyền
Trong bài viết về cuộc đời ông Vũ Khởi Phụng (2), linh mục Nguyễn
Văn Khải mô tả ông Phụng là “người có sức viết dồi dào hiếm thấy”. Không chỉ vậy,
ông Phụng còn “quan niệm rằng linh mục thời nay phải mang sách Phúc âm trên một
tay, còn tay kia mang tờ báo”.
Trong thực tế, ông Vũ Khởi Phụng đã làm báo trong suốt đời làm
linh mục của mình. Ngay sau khi được thụ phong linh mục vào năm 1970, ông Phụng
đã đảm nhiệm chức Thư ký Tòa soạn và Chủ bút của báo “Đức Mẹ hằng cứu giúp”.
Sau đó, khi tờ báo này phải đóng cửa vào năm 1975, ông vẫn tiếp tục “thường
xuyên viết bài cho các báo Công giáo trong và ngoài nước”, đồng thời “thường
xuyên trả lời phỏng vấn của các hãng thông tấn, các đài báo quốc tế”.
Linh mục Phạm Trung Thành, môn sinh của ông Phụng (3), chính là
người đã hồi sinh hoạt động truyền thông của DCCT Việt Nam qua việc cho ra đời
trang chuacuuthe.com vào năm 2005. Sau cột mốc này, ông Phụng tiếp tục trực tiếp
làm truyền thông và giữ những vai trò tối quan trọng trong bộ máy truyền thông
của DCCT. Cụ thể, sau khi chuyển về Hà Nội để giữ chức Bề trên tu viện DCCT
Thái Hà từ năm 2008, ông Vũ Khởi Phụng liên tục giữ thêm chức Trưởng ban Truyền
thông của tu viện (2008 – 2011) và chức Trưởng ban Truyền thông DCCT Việt Nam
(2011 – 2015). Giai đoạn đương chức của ông Phụng cũng chính là giai đoạn mà tu
viện Thái Hà trải qua hai vụ đòi đất vào năm 2008, 2011 và truyền thông Chúa Cứu
thế trở thành một thế lực mạnh trong phong trào chính trị đối lập Việt Nam.
Trong khi đó, thời điểm ông Phụng thôi giữ chức Bề trên của tu viện Thái Hà
(vào năm 2015) trùng với một đợt “thay máu” trong nội bộ DCCT Việt Nam (4),
trong đó ông Phạm Trung Thành mất chức Giám tỉnh DCCT Việt Nam, chương trình
“Trợ giúp Thương phế binh” của dòng bị dừng và nhân sự truyền thông của dòng bị
thay thế (5), để nhường chỗ cho những nhân vật sẵn sàng đối thoại với chính quyền
hơn.
Theo lời linh mục Nguyễn Văn Khải, thì ông Phụng không chỉ có năng
lực báo chí, mà còn “có quan điểm đúng đắn về truyền thông”. Cụ thể, ông Phụng
cho rằng “báo chí là một phương thế để rao giảng Tin mừng” và “tòa giảng hay
tòa báo đều là nơi thi hành sứ vụ”.
Như vậy,
ông Vũ Khởi Phụng coi báo chí như một công cụ để tuyên truyền quan điểm chính
trị, tôn giáo của mình, thay vì coi báo chí như một phương tiện đưa tin khách
quan.
3. Người tổ
chức sinh hoạt văn hóa, giáo dục cho nhiều nhóm thanh niên Công giáo
Trong suốt sự nghiệp của mình, ông Vũ Khởi Phụng đã nhiều lần đảm
nhiệm các công việc đào tạo của DCCT Việt Nam. Chẳng hạn, ông tổ chức và phụ
trách dạy giáo lý dự tòng tại giáo xứ ở TP.HCM trong giai đoạn 1975 – 1993 (trước
khi lên chức Bề trên tu viện DCCT ở TP.HCM và Phó Giám tỉnh DCCT Việt Nam vào
năm 1993). Từ năm 2005 đến năm 2008, ông làm Trưởng Ban Đào tạo DCCT Việt Nam,
Giám học Học viện Thánh Alphonsus và Giám đốc Hậu học viện. Có lẽ những ngày
làm công tác đào tạo của dòng, cộng với những ngày làm truyền thông Chúa Cứu thế
(vốn có ảnh hưởng lớn trong giới trẻ Công giáo từ trước năm 1975) đã cho phép
ông thường xuyên tiếp xúc và xây dựng quan hệ với các nhóm thanh niên Công
giáo. Bản tiểu sử chính thức của ông Phụng có đoạn:
“Từ năm 1975 đến 2008, khi
kín đáo, khi công khai, ngài đồng hành với một số các nhóm sinh viên và một số nhóm tông đồ giáo dân khác cùng
lúc tại Hà Nội, Huế và Sài Gòn, tham gia
cổ vũ và tổ chức các chương trình văn
hóa, giáo dục và tông đồ cho giới trẻ”.
4. Một phần
tử hoạt động chống chế độ
Linh mục Nguyễn Văn Khải khẳng định ông Phụng chính là một trong
những người gửi thư đề nghị Hội đồng Giám mục Việt Nam thành lập Ủy ban Công lý
và Hòa bình vào năm 2010, để làm tiền đề cho DCCT Kỳ Đồng thành lập Văn phòng
Công lý và Hòa bình và năm 2013. Để giải thích lý do ông Phụng đề nghị thành lập
ủy ban này và tham gia các hoạt động có cùng khuynh hướng, bài của ông Khải có
đoạn sau:
“Ngài chủ trương dấn thân mưu tìm CÔNG LÝ, SỰ THẬT VÀ HÒA BÌNH, là bởi
vì ngài xác tín rằng cái gốc rễ của của những đổ vỡ và rối loạn về mọi phương diện hiện nay trong xã hội Việt Nam đều phát xuất từ BẤT
CÔNG, DỐI TRÁ VÀ BẠO LỰC do chế độ đang và đang chủ trương thi hành”.
Như vậy, theo ông Khải thì ông Phụng nhận định vô căn cứ rằng “mọi vấn
đề của xã hội Việt Nam đều do chế độ hiện hành của Việt Nam gây ra”. Ông Phụng
đề nghị thành lập Ủy ban Công lý và Hòa bình, làm truyền thông và tham gia các
hoạt động vì công lý, hòa bình khác là để chống phá chế độ.
(còn tiếp)
Chú thích:
Đề nghị chính quyền có biện pháp can thiệp kịp thời, không để chúng tác oai tác quái như vậy được, đám này đang ngày càng ngang ngược, lợi dụng tôn giáo để thực hiện ý đồ lật đổ nhà nước.
Trả lờiXóa